câu chuyện #gốm sứ
Đồ gốm thì đẹp nhưng quá trình làm ra nó đến khi có thể mang nó ra trình làng thì không đẹp như đồ, theo nghĩa đen. Từ khi bắt đầu hành trình xây dựng một studio làm gốm nho nhỏ trong căn hộ đi thuê của mình; quần áo của tôi thường xuyên dính vệt đất sét nham nhở, móng tay không bao giờ dài quá 1mm để tránh bụi đất sét và men gốm bám vào làm tôi phải từ bỏ sở thích sơn móng tay màu mè.
Nhưng tốn năng lượng nhất trong việc làm đồ gốm tại nhà không phải là bản thân việc nhào đất sét (dù nó là hình ảnh điển hình của sự cần lao), mà là việc bán nó. Vâng, rõ ràng là nghệ sĩ chân chính thường nghèo bởi vì họ không biết cách marketing. Tôi chưa bao giờ quá lạc quan vào việc bán các tác phẩm nghệ thuật, thậm chí sắp đặt trước một kịch bản là nó sẽ... ế, bởi vì tôi không thích nói quá và lê la mạng xã hội. Tôi đã sống đủ lâu để không ngạc nhiên về sự thất bại.
Có ai tò mò không? Tôi không viết blog này để dạy cách làm đồ gốm. Tôi viết blog này như nhật ký ghi lại hành trình bán đồ gốm nghệ thuật của mình, và điều tôi nhận ra về sự đẹp đẽ của đồ gốm dù nằm trong xó kệ hay bày trong viện bảo tàng - lý do chính khiến tôi quyết tâm vứt bỏ quá khứ làm đồ họa để làm đồ gốm.
Gối
Bachelor of Applied Arts, University of Architecture HCMC
----
Founder | Artist | Writer | Creative Director