top of page

h-f-p là nơi #nghịch đất để làm thành đồ gốm

Khi một người gặp khó khăn trong việc giao tiếp với đồng loại, họ có thể dẹp đi khỏi nói nữa để tự thu mình; hoặc cố gắng phát minh ra một ngôn ngữ cá nhân siêu việt để giao tiếp theo dạng thức thần giao cách cảm. Tôi thuộc loại thứ 2. Tôi thích vẽ vời, tạo hình, điêu khắc - nói chung là sở hữu những ngôn ngữ không lời phổ quát khắp vũ trụ, vượt mọi biên giới, có khả năng len lỏi và bắt sóng radar những tâm hồn đồng điệu. Vậy nên câu trả lời để giải đáp vấn đề hiện sinh của riêng tôi tại thời điểm này rốt cuộc là chơi đất sét, làm đồ gốm thủ công, qua dự án nghệ thuật Hand Fetish Projects.

 #tâm tư người chơi gốm

Người Việt tử tế nghĩ rằng nghệ thuật là những thứ treo trên tường của nhà giàu. Còn lớp trưởng giả mới thì nghĩ nghệ thuật là những thứ treo trên tường nhà họ. 


Tôi sẽ nói thay cho những người có kiến thức và mỹ cảm song song, rằng nghệ thuật không được định giá bằng tiền, cũng không phải là thứ chỉ được ngắm không được sờ. Tôi xin mang triết lý ấy vào những thứ mình tạo ra. Nghệ thuật có thể nằm ở tranh sơn dầu; nhưng rất có thể nằm ở cái lọ đựng sữa tắm, nằm ở cái đèn bàn hoặc nếu được làm cho đẹp, thì nằm ở cái thùng rác không biết chừng.

Việt Nam ta làm gốm bao đời nay rồi, nhưng chỉ số ít chúng ta biết với nhau; còn người ngoài biên giới thì biết đó nhưng để đó, chắc là không mê như cái cách họ mê đồ Tàu đồ Nhật. Nghĩ một cách đơn sơ, thì trừ thời Lý thời Lê vua quan còn phong lưu, dân tình còn no ấm thì đồ gốm mới đẹp đẽ lộng lẫy. Một thời gian dài đồ gốm chỉ là thứ để đựng nước mắm, đựng cháo hành và nghệ nhân thì lo mần ăn chứ ai rảnh rang đâu mà ngồi vẽ gốm. Riết rồi, trừ những tác phẩm gốm sứ để ngắm, đa số đồ gốm ta chỉ là những đồ vật chung chung đại khái.

Tôi chỉ là một phần tử lẻ loi trong ngành nhưng cũng ngưỡng vọng đánh dấu một vị trí trên bản đồ gốm sứ Việt Nam, bằng một ngách ít ai ngó đến - gốm trang trí thuần túy.

gốm sứ trong vẩn vơ #triết lý 

bottom of page